Tui với nó
Tui với nó, 37127, Nguyễn Thu Hương Blog MuaBanNhanh
Nhà tui sát vách nhà nó, cách nhau cái hàng rào, trước mặt là bờ sông. Ba má nó buôn bán làm ăn, ba má tui là công nhân trong xí nghiệp. Thế nên phụ huynh hai bên đều bận bịu tối tăm mặt mày, hai đứa nhỏ này bị quẳng cho ngoại tui giữ. Người ta thanh mai trúc mã là thân nhau từ hồi cởi truồng tắm mưa, còn tui với nó biết nhau từ thời bị bà ngoại tui lột đồ tắm chung thau.
Lớn lên chút nữa, được bốn tuổi, tui với nó bị tống đi nhà trẻ. Với lý do hết sức đơn giản: ngoại tuổi cao sức yếu, không canh nổi hai đứa quỷ quậy như ôn thần tụi tui. Mà cũng có quậy gì lắm cho cam. Có một lần quăng con gà ngoại nuôi xuống sông coi nó có nổi như con vịt không thôi, vậy mà nó không chịu bơi, chìm nghỉm, gà ngu hết sức. Lần khác hai đứa chơi đồ hàng, làm cháy luôn cái nồi đồ chơi bằng nhựa, nó bị phỏng tay, tui bị phỏng chân. Hai đứa bị chửi te tua.
Nhà trẻ nhìn vui lắm, đồ chơi quá trời quá đất, mấy đứa bằng tuổi tụi tui cũng loi nhoi đông đúc. Bị vậy mà tui với nó trở mặt nhau sau một lần giành đồ chơi. Tui đòi con siêu nhân gao của nó chơi với con búp bê của tui, vậy mà nó không chịu, giật lại, còn lấy luôn con búp bê của tui. Khó ưa, tui bo xì nó luôn.
Từ đó, nhà trẻ chia làm hai phe: theo phe nó, nó sẽ cho ăn bánh quy mà nó trộm trên bàn thờ nhà nó xuống; theo phe tui, tui sẽ cho ăn sô cô la đồng tiền, nhà tui có nguyên hủ mà.
Một lần, một thằng nhỏ bên phe nó chạy qua giành con gấu của tui, thằng đó còn quánh tui một cái ngay tay đau điếng. Muốn khóc luôn mà không dám nói cô, thằng đó bự con lắm. Tui cũng biết sợ mà.
Buổi chiều ra về, tui thấy thằng nhỏ đó bầm mặt. Tui hết hồn luôn, tui thề là tui không có trả thù gì hết nha, thề luôn đó. Chỉ thấy cô giáo mắng vốn má nó là nó đánh bạn. Nó bị má đánh cho một trận tơi bời. Tiếng roi quất chan chát, tui đứng ngoài hàng rào nghe mà thấy tội. Tui lén chạy qua nhà nhìn nó, hỏi có đau không. Vậy mà nó lì lắm, chỉ lau nước mắt mà lắc đầu. Nó còn nói: “Sau này chỉ có tao mới được giành đồ chơi với mày thôi, nghe.
Sáu tuổi, tui với nó vào lớp một trường huyện. Ba má nó lót đường cho tui với nó học chung lớp. Tui chỉ thấy đường cũng trải nhựa bằng phẳng, có lót gì đâu. Người lớn toàn nói chuyện khó hiểu.
Giờ ra chơi, nó chạy đi bắn bi với mấy thằng con trai khác, bỏ tui một mình. Nhưng mà tui cũng khôn lắm nha, cũng làm quen với mấy đứa con gái rồi tập chơi nhảy dây với tụi nó. Cứ vậy mà tui với nó ít nói chuyện với nhau.
Nó có một thằng bạn hay đi chung, tui biết tại tui có để ý. Thằng đó tự nhiên dạo này hay cho tui kẹo dẻo con gấu, còn cho tui mấy cái kẹp hình cái nơ nữa. Mà ngày nào cũng cho, tui ngu gì không lấy. Kẹo vừa dẻo vừa thơm, kẹp vừa đẹp nữa. Vậy mà nó biết được, chôm hết mấy cái kẹp của tui cho mấy đứa con gái trong lớp, còn lấy kẹo dẻo con gấu của tui ăn không chừa cục nào. Tui khóc thét lên. Kẹp tóc thì lấy của tui còn được, tại nhiều quá tui xài cũng không hết, nhưng mà kẹo dẻo nhiều bao nhiêu tui cũng ăn được mà, sao không chừa cho tui?
Tui giận hết sức, chạy qua nhà méc má nó. Thế là nó bị đánh cho một trận nữa, đỏ đít luôn, tui đứng ngoài bờ rào nhìn trộm mà. Ngày hôm sau, nó đem nguyên hộp bánh quy qua cho tui, nó nói mẹ nó kêu đem cho tui có mấy cái thôi, nhưng nó lấy luôn nguyên hộp. Nó vỗ vỗ đầu tui mấy cái, mặt hối lỗi: “Mày đừng có giận tao nữa, sau này mày chỉ được lấy bánh kẹo của tao cho thôi, nghe chưa?” Sau kì đó, tui cũng không thấy nó đi chơi với thằng kia nữa.
Lên lớp ba, trời xui đất khiến làm sao, cô giáo cho hai đứa tui ngồi chung bàn. Tui với nó chơi một trò rất phổ biến: lấy thước đo bàn, lấy phấn kẻ một đường ở giữa làm mức, ai mà lấn qua cái mức đó là bị bên kia đánh. Nó lấn qua tui hoài à, lần nào cũng bị tui lấy thước quất thiệt mạnh lên tay nó.
Có duy nhất một lần, cục gôm tui văng qua bên nó. Tui sợ bị nó đánh lắm, tui đánh nó quá trời, nó trả thù tui rồi sao. Thế là canh nó đang chép bài, tui mon men ngồi sát cái mức. Cẩn thận từng chút một, nó đang cắm cúi với cuốn vở. Tui nhanh tay lôi cục gôm rồi rút tay về. Vậy mà ai dè, nó đã kịp chụp tay tui lại. Nhìn tui, nó cười gian gian, làm tui sởn gai óc. Ai mà biết nó phát hiện cục gôm rớt qua bên đó lúc nào chứ, đã vậy còn giả bộ học bài nữa. Nó lấy tay đập một phát, tui đau điếng, chảy nước mắt ròng ròng. Tui giận nó luôn, không thèm nói chuyện nữa, nguyên buổi vừa im re, vừa khóc.
Ngày hôm sau, tự nhiên tui để ý thấy cái mức bị dời, dời về phía bên nó, nghĩa là bên tui rộng hơn. Ha ha, chắc ông trời thương tui, ghét nó nên mới dời cho tui đây nè. Tui ngoan quá, tới nỗi ông trời cũng thương.
Sưu tầm
Nguyễn Thu Hương Chưa xác định sản phẩm bán chạy, tiêu điểm.