Tự vấn bản thân
Tự vấn bản thân, 37081, Nguyễn Thu Hương Blog MuaBanNhanh
Như hôm nay, cuối tuần, tôi để mình tĩnh lặng hoàn toàn. Có rất nhiều thứ bên cạnh phải làm nhưng tôi bỏ hết tất thảy, lang thang nhìn ngắm mọi thứ xung quanh, nhìn ngắm chính mình, để có thể nhìn lại tất cả những thứ vừa bước qua tôi – đã trở thành quá khứ.
Chuyện gần nhất, đó là đứa em làm mất chiếc xe máy. Tôi biết được, gọi điện, không với mục đích quan tâm, chia sẻ, mà để biết thông tin. Làm sao lại mất? Tại sao phải làm thế?... và rất nhiều câu hỏi khác tôi đặt ra, chỉ là để biết chính xác “sự ngu ngốc” của em mình. Nếu như với một ai đó là bạn bè, không phải là người thân ruột thịt, tôi sẽ nói những lời động viên an ủi, rằng “của đi thay người”. Nhưng với em mình, tôi lại trách cứ về sự bất cẩn của nó mà chẳng có lời động viên nào.
![]()
Tự vấn bản thân là điều cần thiết đối với mỗi người. Ảnh: internet
Tôi rất ít khi đi nói về những điểm xấu của một ai đó bên cạnh mình. Thế mà chẳng hiểu sao dạo gần đây, tôi liên tục nói về những điều không đẹp, những thứ khiến tôi khó chịu ở một cô bạn làm việc cùng với người khác. Dù tôi biết rằng, người tôi chia sẻ những điều ấy hiểu tôi có tin họ thì mới nói họ nghe. Nhưng khi ngồi lại một mình, tôi thấy tôi cũng chẳng tốt đẹp bằng ai. Đó là đã đi nói xấu người khác. Cái điều, lẽ ra, ở một tấm lòng chân tình, sẽ phải góp ý thẳng thắn, chia sẻ trực tiếp với cô bạn làm việc cùng.
Đó là những điều nhỏ nhặt, diễn ra hàng ngày. Nhưng tôi sẽ chẳng bao giờ nhìn ra, nếu không có những giờ phút một mình suy ngẫm về chính mình – tự vấn bản thân. Tuy nhiên, đây là những điều tôi có thể sửa chữa, nếu muốn. Ví dụ như câu chuyện của đứa em, tôi gọi điện lại, để nói những lời động viên chia sẻ. “Chuyện không may chứ không phải mình muốn thế. Xe mất nhưng mình có thể làm ra tiền để mua xe khác. Quan trọng là mình vẫn còn đó”; chuyện của cô bạn cùng nơi làm việc, tôi có thể lên lịch một cuộc hẹn riêng, để nói lên và lắng nghe những điều khác biệt giữa chúng tôi, để có thể hiểu nhau hơn về những mong muốn của riêng nhau.
Tuy nhiên, không phải lúc nào tôi cũng có thể nhận ra, để sửa chữa được những sai sót của mình ngay.
Ví dụ như ngày đó, tôi quen một cô bạn mới ở nước ngoài về Việt Nam. Cô ấy nhờ tôi kèm cặp tiếng Việt giùm. Bởi đi xa quê hương đã lâu, cô không viết được tiếng Việt. Giữa chúng tôi có một thỏa thuận riêng để ai cũng cảm thấy thoải mái về việc mình cho đi và nhận lại. Đó là tiền thù lao cho tôi. Tuy nhiên, cái lớn hơn tôi nhận được từ cô bạn là những chia sẻ rất chân thành, những sự giúp đỡ rất tinh tế, kín đáo khi biết tôi gặp khó khăn. Chúng tôi thường đi café, ăn uống trò chuyện với nhau khi rảnh. Tôi luôn cảm thấy vui khi ở bên cạnh bạn mình. Thậm chí, khi cô ấy đi khám thai, chồng cô phải đi công tác, không có bên cạnh. Cô ấy cũng muốn tôi đi cùng để… đỡ sợ.
![]()
Để mỗi người nhìn thấy mình rõ hơn. Ảnh: internet
Vậy nhưng có những việc khi nó đến khiến tôi chẳng biết nên giải quyết thế nào. Tôi đi thực tập rồi đi làm. Thời gian gian rảnh của tôi không còn nhiều như trước. Nhiều buổi học tôi trễ hẹn, đến muộn. Vậy nhưng tôi không nói thẳng ra lý do của mình mà cứ ậm ừ khi cô ấy hỏi. Thời gian trễ không được cải thiện mà ngày càng dày hơn. Để một ngày, cô ấy gọi điện cho tôi nói rằng, thấy thật thất vọng về tôi và tôi không cần phải đến nữa.
Tôi biết mình không đúng nhưng bỗng dưng thấy tự ái. Tôi bực mình về lời trách móc đó và… không đến thật. Khi ấy, tôi không hề cảm thấy áy náy về việc này.
Nhưng vài tháng sau, tôi nhận thấy điều ấy là sai lầm. Tôi nhớ cô ấy. Tôi muốn giải thích để cô ấy hiểu. Không hẳn chỉ là chuyện tiền thù lao tôi đã nhận – khiến tôi có có cảm giác như đã cầm tiền rồi bỏ chạy. Mà lớn hơn thế, tôi đã tự để mất một người bạn tốt. Đã có lần tôi gọi điện định hẹn gặp, để giải thích và xin lỗi. Tuy nhiên khi cô ấy nghe máy thì tôi lại không mở lời được vì cứ có cảm giác, mình là người bỏ chạy rồi bây giờ quay lại thú tội, quay lại để tìm kiếm lòng trắc ẩn của người khác! Thế là tôi im lặng.
Vài lần tôi đến quán cafe mà cô ấy và tôi hay ngồi những khi trời mưa. Tôi mong sẽ gặp lại cô ấy như một sự tình cờ. Từ quán cafe đó, lên nhà cô bạn đang ở chỉ qua một chặng đường đi thang máy. Vậy mà tôi không đủ dũng cảm để bước lên gõ cửa.
Sau đó khoảng vài tháng nữa. Tôi càng ngày càng thấy nặng nề, càng ngày càng thấy áy náy khi nhớ đến. Tôi quyết định lên căn hộ cô ấy thuê gõ cửa. Nhưng mà ở đó đã có người thuê mới. Họ nói cô ấy đã về Singapore gần 2 tháng nay...
Và tôi đã mãi mãi mất đi một người bạn tốt.
Và điều sai của tôi không bao giờ có thể sửa chữa. Chỉ vì cái tôi của tôi quá lớn.
Trong cuộc đời bạn và tôi, chắc chắn sẽ gặp nhiều lúc sai. Có những điều sai có thể sửa lại, nếu thực sự muốn sửa chữa. Nhưng có những sai lầm không thể sửa chữa được. Chỉ mong, đừng lặp lại, và cố gắng hoàn thiện bản thân mình, để sống tốt hơn. Tuy nhiên, để làm được vậy, mỗi người chúng ta luôn cần thời gian để tự vấn, suy ngẫm về chính mình.
Nguyễn Thu Hương Chưa xác định sản phẩm bán chạy, tiêu điểm.