Linh hồn của loài cây
Linh hồn của loài cây, 37117, Nguyễn Thu Hương Blog MuaBanNhanh
Đăng bởi
Nguyễn Thu Hương
| 09/05/2015 | 433
Khi bạn mệt mỏi, hãy nuôi một cái cây như nuôi một hi vọng. Rồi bạn cũng tâm sự với nó khi bạn buồn, nó sẽ lắng nghe bạn nói, nhìn bạn buồn, chẳng cần làm gì nhưng bạn sẽ cảm thấy không thể thiếu nó.
Chiều nay tôi đi học. Nếu chỉ là một buổi học bình thường thì có lẽ tôi chẳng phải chênh vênh giữa những dòng cảm xúc bị trộn lẫn như vậy đâu? Khi mà giữa Sài Gòn đầy nắng này quá đủ để cho tôi tiếc những cái cây đang cách tôi hàng ngàn cây số, bị đốn hạ mất đi mà không hiểu lí do tại sao?
Mấy ngày trước báo đưa tin những hàng cây hàng ngày gắn với sinh hoạt người dân bị đốn hạ, giật những dòng tít phải nói là nóng hơn bao giờ hết trên những trang báo. Những con chữ đọc vào làm sao mà nghẹn lòng quá, bởi cái cây không đương thuần chỉ là đứng đó, dang tay tỏa bóng mát, che chắn cái nắng gắt cho mọi người mà nó còn có cả một linh hồn mà chẳng mấy ai cảm nhận được.
Tôi chợt nhớ đến ba tôi, một người cán bộ yêu màu xanh của thiên nhiên. Ba tôi rất thích thực vật, đó là lí do vì sao cứ hễ cuối tuần tôi lại thấy ba mang về một chậu cây mới, từ những loại cây được tỉ mẫn tỉa tót, cho đến những loại cây hoang sơ mà chẳng biết phải đặt tên cho chúng là gì? Ba đều trân trọng và nâng niu chúng, như kiểu nó đã trở thành một phần cuộc sống của ba.

Ba tôi từng nói ba thích cây cảnh, chim chóc, gỗ gộc. Nhiêu thứ đó cũng đủ kết thành một cái thú vui khi về hưu. Ba chăm làm vườn, tỉa tót từng cái lá, bón phân cho từng chậu lan. Để rồi tôi nhận ra niềm hạnh phúc của ba khi đón đợt hoa đầu tiên của chúng. Vậy mà ba lại không thừa hưởng được điều đó.
Tôi quen với những ngày đi học về là thấy ba đang chăm chú tưới cây, những cái cây tươi xanh đầy sức sống, mỗi đứa một vẻ, hàng ngày được ba chăm bẵm kĩ càng. Dường như chẳng bao giờ tôi ganh tị với chúng, thật ra thấy ba vui là tôi cũng vui theo rồi.
Mỗi cái cây đều có linh hồn đó các bạn!
Ngày ba mất, cả nhà tôi dường như trơ trọi giữa bóng tối của cuộc đời. Đó là nỗi đau khắc sâu nhất trong lòng mỗi người, cứ im bặt trong lòng mà sao khó thoát ra lắm. Ngày đó, tôi ngồi trong nhà, nhìn mọi người dọn dẹp, bưng di dời từng chậu cảnh của ba, mà lòng thì nghẹn ngào không thể tả. Suốt mất tháng ba mắc bệnh, chẳng ai chăm sóc chúng, chẳng thể nhìn ra sức sống của màu xanh.
Mẹ tôi quyết định để tang cho cây, vì nó cũng là con của ba. Nhưng thật ra, mẹ nghe người ta nói những cái cây đó sẽ theo ba đi mà coi, đeo tang cho nó để giữ nó lại! Tôi và chị cột từng dây tang nhỏ cho từng cái cây. Biết vậy ngày đó vừa cột vừa tâm sự với nó là: “Đừng theo ba tao nha cây! Tao biết mày sẽ chẳng tìm ra người thứ hai thương mày như ba tao nhưng mày đừng bỏ nhà tao nha! Một mình ba là buồn lắm rồi.”
Cho đến giờ tôi mới biết không tâm sự với nó, nó vẫn nghe lời tôi, nó vẫn tồn tại, có lẽ nó thương mẹ tôi!

Mẹ giữ lại cũng kha khá cây cảnh của ba. Còn một số mẹ cho các chú, riêng đám phong lan thì chết dần, chết mòn. Còn những cây khác trong những ngày ba mới đi, nó cũng ủ rũ và úa sang màu khác.
Thi thoảng tôi về, tôi cũng bắt vòi tưới cho chúng. Chúng, sự sống ấy tồn tại mãnh mẽ theo thời gian. Cho đến lúc tôi rời xa gia đình để lên thành phố học, rồi về lại thì mới cảm nhận được. À, cái cây cảnh của ba nó lớn từng ngày. Mới ngày nào ba mang về bé xíu, ỏng ẹo trong chậu tráng men mà giờ nó đã đứng riêng lẻ để tỏa tán cây thật rộng.
Cái cây cũng như một sự sống, vươn lên trong mọi hoàn cảnh. Cho dù gia đình tôi đã tàn nhẫn bỏ chúng gần cả năm trời nhưng chúng vẫn dành trọn sự sống của mình để trung thành với nơi mà nó từng gắn bó, là chúng tôi.
Tôi nhớ cái cây si lá đo đỏ tượng trưng cho sự may mắn trước sân, tôi nhớ cái cây ba lá (hay là cây gì đó tôi chợt quên mất tên rồi) lúc nào đến mùa cũng có mấy bạn sâu xanh căng tròn bò lúc nhúc, tôi nhớ họ hàng nhà cây thuốc mà ba lặn lội kiếm về để chăm sóc sức khỏe cho gia đình tôi, tôi nhớ cả đám cỏ ba lá tự nhiên mọc lên dưới mỗi loài cây nữa. Chúng cho tôi một điều gì đó mà tôi sao mà khó tả quá, thương lắm cây ơi!
Đến một lúc nào đó khi bạn mệt mỏi, bạn hãy nuôi một cái cây như nuôi một hi vọng. Rồi bạn cũng tâm sự với nó khi bạn buồn, nó sẽ lắng nghe bạn nói, nhìn bạn buồn, chẳng cần làm gì nhưng bạn sẽ cảm thấy rằng dường như bạn không thể thiếu nó.
Sưu tầm
Nguyễn Thu Hương Chưa xác định sản phẩm bán chạy, tiêu điểm.
Linh hồn của loài cây | Blog tâm sự
Đăng bởi Nguyễn Thu Hương