Buông tay cũng là một cách để yêu một người…
Buông tay cũng là một cách để yêu một người…, 47160, Nguyễn Thu Hương Blog MuaBanNhanh
Cô mê muội tác phẩm “đôi mắt ấy vẫn ở trên giường” đến rồ dại, vì các nhân vật trong truyện, nó giống cách nghĩ về yêu đương của cô đến vô cùng! Yêu là phải đi đến tận cùng…một là sâu như thế, hai là không là gì cả!
Cô – ả đàn bà chớm gót trung niên, những mảnh tình đi qua dài hơn số lông ngỗng Mỵ Châu trải trên đường ra biển. Cô không phải là típ phụ nữ của gia đình, không hợp để làm mẹ, làm vợ…chỉ hợp để làm người tình và hợp với cái lẽ cô đơn của riêng cô.
Cô nghệ sỹ từ trong tính cách, công việc đến vẻ ngoài, lúc nào cũng chung chiêng, chuếnh choáng, chưa uống ly rượu nào nhưng lúc nào cũng miên man như người say. Cái say ấy là cái say của nỗi niềm người đàn bà nhiều tự sự, nhiều ẩn ức, thèm khát yêu và được yêu đến khôn cùng nhưng chẳng thể có một người đàn ông nào cùng tần số yêu đương với cô, vậy nên…những cuộc tình (tạm gọi là cuộc tình) nham nhở chóng vánh, đến rồi đi qua đời cô, chủ yếu là vì sex.
Cũng có đàn ông yêu cô thật lòng, nhưng để có một cái chung kết với họ thì cô lại sợ hãi: tình yêu hay tự do? Không, cô không muốn đánh đổi tự do của mình để đổi lấy cái thứ gọi là cảm xúc bất định ấy, hôm nay yêu hết lòng, mai tỉnh mộng lại hóa xa lạ ngay…cô chẳng lạ cái kiểu yêu đương nông nhạt trên đời này nữa.
Vì tự mình “nhiễu sự” cái cuộc đời mình vậy nên cô vẫn cứ là người đàn bà cô độc sau bao cuộc tình đi qua. Sâu trong tâm thức, cô vẫn mong người đàn ông như Spoon trong “đôi mắt ấy vẫn ở trên giường” đến, và cô sẽ moi hết tình yêu của hắn ra mà ngấu nghiến cho thỏa thích cái rồ dại, cái thèm khát được yêu đến tận cùng của mình…
Người đàn ông ấy rồi cũng xuất hiện, anh ta kém cô 5 tuổi, hoang dã và bất tuân mọi thứ, như một tấm gương phản chiếu con người cô. Gặp nhau trong một chuyện đi thực tế vùng cao để sáng tác, hai con người được se duyên bởi định mệnh lao vào nhau như hai con thiêu thân thèm ánh sáng đèn pha ô tô. Cô đã được yêu đến thỏa thích, vùng vẫy, cái thèm khát được đã đời, cô giải phóng hết bản thể mình bằng cách làm tình với người đàn ông ấy cho đến khi kiệt sức thì sự thèm khát vẫn không hề thuyên giảm.
Yêu – là đi đến tận cùng, và khi ái ngữ không thể diễn tả được tình yêu, thì người ta dùng sex để biểu hiện. Cô và anh làm việc này rất tốt, những ngày sống ở vùng núi đó hai con người chẳng có một rào cản nào trói buộc, chẳng có một lề lối nào cần e ngại, họ yêu nhau mọi lúc, mọi nơi…
Cô những tưởng mình đã tìm được người đàn ông mà mình muốn anh ta ở bên cạnh 24/24h cả đời rồi, nhưng khi trở về với sự thật, cô nhận ra mình chỉ cà một cá thể quá nhỏ bé không thể chống chọi là sức mạnh của đạo đức và dư luận: Anh ta có vợ con rồi, và điều quan trọng là anh ta yêu vợ con mình, một tình yêu rất khác với cách anh ta yêu cô…
Cô đau thấu tim, mao mạch căng lên run bần bật khi nhận ra sự thật chẳng có người đàn ông nào thuộc về mình, dù là người cô yêu đến cạn máu! Nhưng thực tại vẫn vậy “anh không thể ở bên nàng được, nàng cần học cách chấp nhận và anh cũng thế, dù anh yêu nàng đến tan cả anh ra rồi!”.
Ừ, yêu đến tan ra rồi đấy! nhưng vẫn phải về với thực tại thôi, cái đạo đức, cái luân lý đời thường, cả cái tin yêu và trách nhiệm anh dành cho người khác, tuyệt nhiên đời chẳng phải là tiểu thuyết, anh có thể yêu nàng đến rồ dại như Spoon, nhưng anh không phải là hắn, nàng cũng chẳng phải là nữ chính ngôn tình, cái thực tại nó vốn huỵch toẹt ra vậy đó! Vậy thì một người đàn bà luôn vươn tới một tình yêu tuyệt đích liệu có dám cúi xuống để chấp nhận một thứ tình “vay mượn” như hiện tại không?
Cô nghĩ thấu lòng mình, nhìn thẳng vào nỗi đau sau nhiều ngày trốn chạy và ghìm lòng mình xuống vì nhớ, ghìm lòng mình xuống vì ghen đến điên dại. Cô ám ảnh ngay cả cái việc anh đang nằm trong chăn với vợ mình, người đàn bà danh chính ngôn thuận của anh, anh đang làm gì? Có cạn máu yêu vì vợ như với cô không? ả đàn bà kia đang rất hạnh phúc vì anh phải không? Anh có nhớ cô không? Có thấy ân hận day dứt không? Cô hỏi mình trong màn đêm, cùng với rượu, với thuốc lá cô đặc quẩn quanh căn phòng tối, ngột ngạt, bức bí, khó thở những chẳng là gì so với cái ẩn ức cô đang giấu kín…
Đi! Cô cần phải đi khỏi trốn này như một cách trốn chạy khỏi men tình mà cô đã uống quá liều. Cô cũng muốn biết, người đàn ông của cô thực ra yêu cô đến đâu? Liệu có thể vì cô mà bỏ tất cả?
10 ngày…thời gian đủ để cô nhận ra những điều còn sót lại sau cơn bão tình ngắn ngủi mà cô đã kiệt sức vì nó. Anh không đến, không điện thoại, không nhắn tin…một sự im lặng trong 10 ngày đủ để cô tỉnh mộng dù yêu thương vẫn còn tràn đầy trong lồng ngực. Nhưng thế thì sao? Cuộc đời chẳng bao giờ là tiểu thuyết, những kẻ mộng mị ngôn tình cho lắm vào rồi cũng sẽ đến lúc ngộ độc vì nó mà chết chìm trong ảo giác, làm gì có thứ tình yêu đến tan cả nhau ra, làm gì có thứ tình yêu tuyệt đích, làm gì có thứ tình yêu dám đi đến tận cùng? Hãy nhìn cuộc đời xem, có ai dám yêu như thế?
Nhưng cô biết, có một thứ tình yêu nhu nhú lên trong lòng, yên ả và bình thản sau khi đã vỡ vụn vì những hoài nghi, đơn độc, thống khổ của riêng mình. Trên đời thực sự có thứ tình yêu gọi là buông tay…
Theo Blog Tâm sự
Nguyễn Thu Hương Chưa xác định sản phẩm bán chạy, tiêu điểm.