Vợ à! Em kìm nén đủ chưa, nếu đủ rồi thì hãy tựa vào vai anh mà khóc
Vợ à! Em kìm nén đủ chưa, nếu đủ rồi thì hãy tựa vào vai anh mà khóc, 56659, Lavender Blog MuaBanNhanh
Tôi và vợ kết hôn đến nay đã được hơn 2 năm. Vợ tôi là 1 người phụ nữ hiền lành, xinh xắn nhưng cũng kiên cường. Chúng tôi từng có một tình yêu đẹp khi còn là du học sinh bên Nhật. Tôi yêu vẻ trong sáng của cô ấy, nơi đất khách quên người thì cô ấy là điểm tựa và là người thân thiết nhất của tôi.
Về nước được hơn 1 năm thì chúng tôi làm đám cưới. Niềm hạnh phúc tưởng chừng như vô tận khi hai đứa chung sống 1 mái nhà. Vợ tôi khá đảm đang chu đáo và hết mực yêu thương tôi và gia đình.
Niềm hạnh phúc đó được nhân lên gấp bội khi cô ấy thông báo mình đã có thai. Tôi nhớ hôm đó tôi vừa vào Sài Gòn công tác thì vợ nhắn tin: “Mình ơi em có thai rồi”. Tôi vui đến nỗi gọi khoe với gia đình và bạn bè thân thiết. Chuyến công tác kéo dài 1 tuần nhưng đi được 3 ngày tôi đã bắt máy bay về Hà Nội ngay với vợ. Tôi rất nóng lòng được gặp vợ con mình. Tôi đã làm bố, giờ nhớ lại tôi vẫn thấy có cảm giác lâng lâng.
Hai vợ chồng ôm nhau thủ thỉ cả đêm không biết chán. Chúng tôi tính đặt cho con tên gì dù chưa biết nó là trai hay gái và lúc đó con chúng tôi mới được 6 tuần tuổi. Khi vợ mang bầu tôi không cho cô ấy làm gì cả, cả nhà rất cưng chiều vợ.
Nhưng rồi cuộc đời thật trớ trêu, hôm đó tôi đi công tác vì việc quan trọng không thể không đi. Vì vậy, vợ tôi phải tự đi xe đi làm nhưng nào ngờ cô ấy lại bị 1 gã say rượu đâm vào và dẫn đến sảy thai phải đi cấp cứu. Cả gia đình sống trong cảnh buồn rầu tang thương, khi đó con chúng tôi đã được 7 tháng.
Vợ tôi khóc thét luôn miệng hỏi: “Con em đâu”. Tôi thương vợ chỉ biết ôm lấy cô ấy và khóc theo. Thời gian sau đó cô ấy suy sụp hẳn, cô ấy buồn tôi cũng buồn. Nhưng vì là trụ cột nên tôi luôn tỏ ra vui vẻ để vợ yên tâm dưỡng sức, 1 hôm cô ấy thấy tôi lên tầng thượng hút thuốc đăm chiêu. Sau hôm đó cô ấy vui vẻ hơn, tôi thấy vợ như thế chẳng biết nên vui hay nên buồn nữa. Cô ấy làm mọi cách khiến tôi cười, nhưng tôi biết cô ấy đang cố tỏ ra mạnh mẽ. Cô ấy hiểu tôi buồn nhưng cố giấu nên không muốn làm gánh nặng cho chồng.
1 năm trôi qua giờ đây chúng tôi vẫn chưa có con trở lại. Nhiều lần thấy cô ấy ngắm hình trẻ em rồi mỉm cười, thậm chí khóc tôi thấy rất đau lòng. Cô ấy chưa từng khóc trước mắt tôi sau lần đó nhưng tôi biết cô ấy nhớ con rất nhiều. Nhiều đêm cô ấy nằm mơ rồi gọi tên con, tôi chỉ biết ôm chặt vợ vào lòng.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô ấy lại vui vẻ bình thường, nhìn vợ như vậy thấy rất đau lòng. Lúc vợ đang nấu ăn tôi ôm cô ấy từ phía sau rồi nói:
- Vợ à! Em kìm nén đủ chưa? Nếu đủ rồi thì hãy tựa vào vai anh mà khóc.
Cô ấy nhìn tôi rồi khóc nức nở, khóc như chưa từng được khóc. Tôi cứ đứng im cho cô ấy ôm rồi đấm, rồi lau nước mắt, nước mũi vào áo. Khóc xong cô ấy bảo:
- Em khóc đủ rồi, em xin lỗi ông xã.
- Ngốc, có gì mà xin lỗi, 1 năm rồi đã đến lúc chúng ta nên bắt đầu lại. Mình sẽ lại có con và lần này mình sẽ cẩn thân hơn. Em đừng suy nghĩ nhiều nữa. Em mà cứ buồn như vậy con cũng sẽ không vui đâu.
Dạ em biết rồi, em sẽ cố quên tất cả.
Cuối cùng vợ tôi cũng có thể khóc và đối diện với sự thật. Hôm nay là tròn 1 năm ngày chúng tôi đánh mất sinh linh nhỏ bé của mình. Tôi muốn viết những dòng tâm sự này để tưởng nhớ tới con, nếu có duyên mong con sẽ đầu thai làm con của bố mẹ. Tôi cũng mong vợ sớm vui vẻ và có em bé trở lại. Mong rằng gia đình tôi lại có thể vui vẻ như trước.
Nguồn: Internet
Lavender Chưa xác định sản phẩm bán chạy, tiêu điểm.