Tôi không còn lạnh nhạt thờ ơ với vợ nữa kể từ lúc nhìn thấy vết sẹo dài trên người cô ấy
Tôi không còn lạnh nhạt thờ ơ với vợ nữa kể từ lúc nhìn thấy vết sẹo dài trên người cô ấy, 65298, Lavender Blog MuaBanNhanh
Người ta nói cưới vợ về mà không quan tâm đối xử tốt với cô ấy thì đó là một kẻ khốn nạn. Tôi cũng là một trong những gã khốn nạn đó. Tôi đã quay lưng với vợ mình khi cô ấy cần tôi nhất.
Vụ tai nạn đêm hôm đó đã khiến tôi giận cô ấy rất nhiều. Tôi nghĩ vợ vô tâm chỉ ham mê công việc đến mức quên cả chồng con. Trong thời gian dài tôi ngại gần gũi vợ, tôi lạnh nhạt với cô ấy và thậm chí hay cáu gắt nhưng vợ không hề trách móc. Đôi lần tôi thấy cô ấy buồn rồi khóc. Nhìn cảnh đó tôi rất đau lòng nhưng tôi là 1 đứa cố chấp, tôi không thể nào tự làm lành trước.
Đợt đó vợ phải đi công tác gần 1 tháng, trước khi đi cô ấy chuẩn bị cho bố con đủ thứ trong tủ lạnh. Ngày nào vợ cũng gọi điện về hỏi thăm hai bố con. Tôi rất nhớ vợ, tôi yêu cô ấy nên lúc nào cũng muốn gia đình quây quần. Nhưng vì đặc thù công việc nên thỉnh thoảng cô ấy phải vắng nhà. Tôi không thích việc đó, nhưng tôi tôn trọng công việc và đam mê của vợ.
(Ảnh minh họa)
Tôi còn nhớ như in tối hôm đó, tôi gửi con bên nhà bà nội và đi bộ qua nhà cậu bạn uống rượu liên hoan. Tầm hơn 10 giờ vợ tôi có gọi, cô ấy hỏi tôi ở đâu đang làm gì? Hai vợ chồng nói chuyện vui vẻ 1 lúc thì tôi tắt máy. Cô ấy dặn dò tôi uống ít này nọ.
Đến 11 giờ đêm, tôi đi về nhà trong tình trạng uống khá nhiều. Nhưng thật đen đủi, hôm đó tôi bị 1 đám du côn chặn đánh. Chúng đánh nhầm tôi với người khác, tôi đoán là cậu thanh niên vừa chạy qua tôi. Tôi bị đánh đau quá đến mức ngất xỉu, trời thanh vắng nên tôi không biết kêu ai giúp đỡ. Điều tôi còn nhớ là có 1 người chạy đến hét lên thì bọn chúng mới chạy đi. Có người còn bảo:
- Mình đánh nhầm người rồi, tên lúc nãy đi giày thể thao đại ka ơi.
Tôi được đưa đi cấp cứu lúc đã bất tỉnh, tầm 2 giờ sáng tôi tỉnh dậy thấy bố tôi đứng bên cạnh. Tôi hỏi ai đưa tôi vào đây thì bố bảo đó là người đi đường. Sáng hôm sau tôi gọi cho vợ thì cô ấy nói chuyện có vẻ yếu ớt. Tôi thì đang đau mà vợ nói như đang ngái ngủ nên tôi bực quá tắt máy vứt điện thoại ở góc giường.
Vợ tôi kêu bận việc không về chăm tôi được. Tôi chán nản lắm, hụt hẫng và rất thất vọng về vợ. Bố mẹ tôi động viên: “Vợ mày nó bận nên phải thông cảm cho nó chứ”. Tôi tức tối không nói gì, vợ gọi tôi cũng không nghe.
Tầm 5 hôm sau khi tôi sắp xuất viện vợ mới về thăm. Cô ấy mang hoa quả và cháo đến nhưng tôi hất hết: “Cô đi mà làm việc của mình đi, về đây làm gì nữa”. Mắt vợ tôi rớm nước, nhặt từng quả táo lăn trên sàn, mọi người xung quanh đều nhìn chúng tôi. Từ hôm đó tôi không nói với vợ câu nào. Hơn 1 tuần sau tôi được xuất viện, vết sưng đã giảm dần nhưng tôi vẫn còn đau nhiều. Vợ xin nghỉ làm ở nhà chăm tôi, nhưng tôi rất lạnh lùng với cô ấy.
Điều tôi thấy lạ là bố mẹ tôi chẳng hề giận con dâu, trong khi họ là người khá khó tính. Dù vợ có ân cần thế nào thì tôi vẫn giận, tôi nghĩ cô ấy không còn yêu tôi như trước nên mới bỏ mặc tôi 1 mình trong bệnh viện như vậy.
Vợ chồng tôi cứ căng thẳng như vậy cho đến mấy tháng sau. Trong 1 lần vợ tôi đi tắm, cô ấy khép cửa nhưng không chốt hẳn. Tôi vô tình đẩy cửa vào thì thấy vết sẹo dài trên lưng cô ấy. Tôi tức tối gằn lên:
- Cô ăn nằm với thằng nào sướng quá va vào đâu hay sao mà lại để lại vết sẹo dài như thế này?
Vợ tôi giật mình quay lại đau khổ nhìn tôi và nước mắt ứa ra. Cô ấy mặc đồ và bỏ ra ngoài. Đúng lúc đó mẹ tôi đến chơi và nghe được tôi đang đay nghiến vợ. Mẹ tôi kéo tôi xuống nhà rồi nói:
- Con… con đang quá đáng với vợ mình rồi đó. Đến nước này thì mẹ không giấu giếm con làm gì nữa. Sở dĩ khi con vào viện vợ không đến chăm là vì nó cũng đang nằm viện. Nó sợ con lo nên không cho bố mẹ nói.
- Vợ con… nằm viện ư? Cô ấy bị làm sao mà lại phải nằm viện ạ?
- Nó.. nó bị…
- Cô ấy bị làm sao mẹ nói đi.
(Ảnh minh họa)
Tôi gằn lên đầy đau đớn:
- Đêm đó, nó về và định qua nhà thằng Hải để đón con. Vì muốn con bất ngờ nên con dâu không báo mình đã về nhà. Nhưng trên đường đi nó thấy con bị đánh ngất lịm, lúc thấy có người muốn chém con nên nó chạy vào. May mắn là nó mặc áo dày nên vết thương không quá sâu nhưng vẫn phải khâu rất nhiều múi.
Tôi ngớ người, ngồi thụp xuống ghế. Vợ tôi vẫn khóc trên phòng của con. Tôi muốn phát điên khi biết sự thật. Vậy mà tôi đã đay nghiến, lạnh nhạt với cô ấy bao năm tháng qua. Vợ tôi im lặng chịu đựng vì sợ tôi cảm thấy có lỗi và buồn về chuyện đêm hôm đó. Tôi thật có lỗi với vợ. Bấy lâu nay tôi cố xin lỗi và bù đắp cho vợ nhưng tôi biết cô ấy vẫn rất buồn, đặc biệt vết sẹo đó làm cho tấm lưng trần vốn dĩ rất xinh đẹp của cô ấy giờ đây đã trở nên xấu xí. Mỗi lần nhìn thấy nó tôi lại thấy thương vợ hơn. Càng thương vợ tôi lại càng trách bản thân mình, thực sự tôi rất khổ tâm.
Theo An Nhiên/ Một Thế Giới
Lavender Chưa xác định sản phẩm bán chạy, tiêu điểm.