Sự vô tâm của con trai
Sự vô tâm của con trai, 73912, Lavender Blog MuaBanNhanh
Sau 26 năm cố gắng, giờ Phong đã có thể ngẩng cao đầu mà tự hào với mọi người rằng, anh có thể tồn tại mà không có bố mẹ, không những thế, Phong còn thành đạt và sống tốt ở cái thành phố này nữa là đằng khác. Hiện ai cũng phải ngưỡng mộ vì Phong giờ là trưởng phòng IT cho một tập đoàn lớn liên doanh với nước ngoài.
Phong mất mẹ từ bé, những chuỗi ngày anh sống với bố quả thật khủng khiếp bởi bố anh là kẻ vô tâm, bủn xỉn. Bố anh làm bốc vác thuê ở ga tàu, người khi nào cũng có cái mùi ngai ngái, rất khó chịu. Ông nghiêm lắm, cái gì cũng quát, cũng mắng khiến Phong khi đó là một đứa bé 5 tuổi phải chịu cái cảm giác sợ hãi chưa từng có. Phong đêm nào cũng đi ngủ trong nước mắt, anh nhớ mẹ, anh ước có mẹ, nếu như mẹ anh còn thì có lẽ, đời anh đã không khốn khổ như bây giờ.
Ngày nào cũng thế, Phong chỉ được ăn 2 bát cơm và 1 con cá kho chia 2 bữa. Phong thấy bố đi làm về có tiền thì bỏ vào một cái hòm sắt khóa lại đấy, chả bao giờ ông nói chuyện với con trai, cũng chẳng bao giờ cho Phong tiền đi mua quà bánh như lũ bạn cả. Nhiệm vụ duy nhất của Phong là phải học cho giỏi, những lần Phong bị điểm kém, bố anh lôi cây roi to bằng 3 ngón tay ra đánh anh nhừ tử. Những trận đòn ấy không bao giờ Phong quên được.
Tuổi thơ của Phong trôi qua trong sự thiếu thốn tình cảm đến cùng cực, Phong có mấy lần muốn gần gũi hơn với bố nên hôm nào được điểm cao, anh đưa về khoe, những mong bố mình sẽ khen ngợi, ai ngờ vừa đưa ra bố anh đã quát:
– Khoe gì? Cho đi học rồi thì phải học giỏi chứ? Chả nhẽ học kém hơn con người ta à? Mới tí tuổi đã bày đặt khoe khoang.
(Ảnh minh họa)
Từ đó, Phong không bao giờ dám khoe nữa. Người ta bảo rằng bố Phong đổi tính đổi nết từ sau khi mẹ anh mất, trước kia ông là người tình cảm chứ không khô khan. Còn với Phong, bố anh là người cục cằn, gia trưởng, có tầm nhìn hạn hẹp.
Lớn lên một chút, Phong nổi loạn, anh chưa bao giờ đồng ý với những ý kiến của bố. Bố anh chả nghĩ được gì, chỉ biết trấn áp anh bằng những trận đòn roi và chính những trận đòn ấy đã thôi thúc anh học thật giỏi để thoát khỏi cái nhà này. Phong học ngày học đêm và cuối cùng ngày anh đỗ đại học cũng đến. Phong lên thành phố luôn sau khi có giấy báo, anh trầy trật làm thêm đủ thứ việc để có tiền đóng học vì bố anh đã tuyên bố rằng, ông không có tiền cho anh đi học dù chính mắt Phong thấy trong cái rương sắt bố anh ngày nào cũng bỏ tiền vào đó.
Và bây giờ, Phong có thể ngẩng cao đầu với mọi người là anh đã hành công. Bố anh từ ngày con trai đi học rồi đi làm ở thành phố thì đổi tính hẳn, ông đằm hơn, tháng nào cũng gọi điện cho con trai nhưng phần lớn Phong giả vờ bận, không thèm nghe. Phong bực lắm, anh nghĩ giờ bố anh thấy anh trưởng thành, giàu có rồi nên cố gắng gần gũi với con trai để được anh phụng dưỡng sau này. Phong chẳng bao giờ gửi tiền về cho bố, cũng chẳng gọi điện cho ông nhưng tháng nào bố Phong cũng gọi rồi hỏi: “Khi nào con về thăm bố”.
Thường thì Phong bảo bận, không về được, nhưng hôm nay trong khi Phong họp mà bố anh cứ gọi mãi, gọi đến 30 cuộc khiến Phong điên lắm ấn nút tắt nguồn luôn. Đến khi anh bật lại thì bố anh lại gọi và hỏi: “Khi nào về thăm bố vậy con?”.
Phong bực lắm, anh hét lên:
– Không bao giờ. Ông đối xử với tôi thế nào mà bảo tôi về thăm ông? Ông ích kỷ, bủn xỉn thế thì cứ sống một mình đi.
Nói xong Phong cúp máy. Hôm nay quả là một ngày cực kỳ căng thẳng với Phong, anh không về nhà mà đi thẳng đến quán rượu rồi uống luôn mấy cốc. 7h tối, Phong về nhà trong tình trạng say bét nhè rồi ngủ không biết gì cho đến sáng hôm sau.
Sáng hôm sau, khi Phong mở cửa ra thì thấy bố mình chỉ mặc độc manh áo cũ, ôm cái rương sắt bên mình, đang ngủ gục trước cổng nhà anh. Phong chết sững, anh lay bố rồi hỏi:
– Trời ơi, bố lên đây làm gì? Sao trời lạnh mà mặc phong phanh thế này?
Bố anh thều thào:
– Bố lên đưa… đưa tiền… thừa kế cho con.
Nói rồi ông gục xuống. Phong sợ quá gọi xe cấp cứu đưa bố anh đi viện, bác sỹ bảo ông bị ung thư phổi. Phong thấy bố nằm mê man thì lo lắm, bao nhiêu uất hận bỗng dưng tan biến hết. 2 ngày sau, ông tỉnh lại rồi nhìn con trai lắp bắp:
– Bố có 30 triệu để dành trong cái rương, để khi con lấy vợ nhưng đợi mãi con chẳng về. Bố nhớ con lắm…
– Sao bố lại lên đây? Mà sao mặc thế kia?
– Bố nhớ con, khi đi dưới quê trời nắng, bố không biết trên này lạnh thế.
Nói rồi ông thiếp đi. Phong cầm bàn tay chai sạn của bố, bỗng dưng anh bật khóc.
–
(Ảnh minh họa)
– Bố xin lỗi vì đã quá nghiêm khắc và lạnh lùng với con, bố chỉ mong con nên người. Bố sợ bố chiều con quá thì con hư, có lẽ bố đã không biết cách thể hiện tình cảm.
Phong khóc to hơn, giờ anh mới nhận ra rằng bố anh là người đàn ông duy nhất trong cái xóm ấy bị góa vợ nhưng không lấy vợ mới. Buổi họp phụ huynh nào của anh ông cũng đi, mỗi lần anh làm gì sai ông đều đánh đòn rồi uốn nắn Phong. Có lẽ anh đã quá hận bố, ghét bố nên quên đi những gì ông đã làm cho anh, giờ nghe bác sỹ bảo sự sống của bố anh chỉ đếm được từng giờ, Phong mới biết mình bất hiếu đến nhường nào.
Đúng 3 ngày sau, bố Phong mất, ông bảo rằng mình mãn nguyện vì thấy con trai thành đạt, còn Phong thì khóc như mưa, giá như anh bớt thời gian về quê thăm bố hay chịu hiểu bố mình hơn thì mọi thứ đã khác rồi.
Sưu tầm
Lavender Chưa xác định sản phẩm bán chạy, tiêu điểm.