Lần đầu tiên nhìn thấy vợ sắp cưới, tôi đã định… rồ ga phi thẳng
Lần đầu tiên nhìn thấy vợ sắp cưới, tôi đã định… rồ ga phi thẳng, 52657, Lavender Blog MuaBanNhanh
Khi tôi 27 tuổi mà vẫn chưa có mảnh tình vắt vai, lần nào về nhà mẹ tôi cũng than thở nhưng tôi cứ tìm cách lảng tránh. Thấy tôi lỳ quá thì bà lại than với đám bạn tôi: “Bác chẳng cần nó lấy vợ xinh đẹp, giàu có gì. Chỉ cần một đứa biết sống có trên có dưới và yêu thương nó là được”.
Vậy là cô bạn tôi hứa sẽ giới thiệu cô bạn cùng công ty của cô ấy cho tôi. Đều làm việc trên thành phố cả nên tiện gặp nhau. Tôi gật đầu đồng ý để mẹ vui lòng chứ thực tình tôi vẫn chưa có hứng thú yêu đương lấy vợ gì cả.
Mấy hôm sau cô bạn cho tôi số điện thoại để chủ động liên lạc với cô bạn gái kia. Sau vài lần nói chuyện chúng tôi bắt đầu thấy hợp nhau. Em tên là Lan, làm kế toán. Qua cô bạn tôi cũng biết hiện tại em chưa có người để ý.
![]()
Sau vài lần nói chuyện chúng tôi bắt đầu thấy hợp nhau. (Ảnh minh hoạ)
Từ ngày biết tôi đã liên lạc với Lan, ngày nào mẹ tôi cũng gọi điện hỏi thăm tình hình thế nào và giục tôi hẹn gặp em cho biết mặt để sau dễ đi lại. Chẳng muốn làm mẹ buồn lòng tôi quyết định hẹn gặp em sau nửa tháng nói chuyện điện thoại.
Nhưng mọi chuyện không dễ dàng như tôi nghĩ. Để thuyết phục em tới cuộc hẹn hôm ấy tôi đã phải mất 3 hôm để nài nỉ:
- Em xấu lắm nên không muốn ai coi mặt đâu, cứ là bạn bè thế này thôi.
- Anh cũng chỉ muốn mời em đi uống cà phê thôi mà, chứ có gì to tát đâu, em đừng có từ chối.
- Gặp em rồi sợ anh lại không muốn làm bạn với em nữa.
- Em đừng nói thế, anh không như vậy đâu.
Tôi thuyết phục hết nước, hết cái cuối cùng thì em cũng gật đầu.
Tối ấy tôi ăn mặc bảnh bao phóng xe đến chỗ hẹn. Vốn thừa hưởng cái dáng cao của bố và nét mặt của mẹ nên cũng được mọi người khen là đẹp trai, tôi lại càng tự tin đi gặp em. Tôi đã nghĩ dù em nói mình không xinh nhưng chí ít cũng phải thuộc dạng trung bình khá như cô bạn của tôi và cũng là bạn làm cùng công ty với em.
Đúng 7 giờ tối tôi có mặt tại chỗ hẹn. Tôi muốn đưa em đi lang thang đâu đó nói chuyện rồi mới vào uống cà phê cho buổi hẹn đầu được kéo dài một chút.
Tôi gọi điện cho em nhưng lúc này em vẫn trên đường đi, 10 phút sau em gọi lại.
- Em đến công viên X rồi, anh ở chỗ nào?
- Anh đang đứng ở cổng chính.
- Thế ạ, em lại đang đứng ở cổng phụ.
- Vậy để anh vòng xe sang bên ấy.
Tôi vội vã phi xe về phía cổng phụ lòng hồi hộp trước giây phút giáp mặt em. Đến nơi, tôi bấm máy. Đầu máy bên kia tiếng em lại vang lên:
- Alo, anh đến chưa?…
Tôi đã nhìn thấy một cô gái bỏ khẩu trang và đang nói trong điện thoại với mình, nhưng cổ họng tôi như có vật gì chắn ngang không thể đáp lại câu hỏi của em. Tôi toan… rồ ga phi thẳng thì nghe tiếng em gọi. “Anh Hưng…”.
![]()
Tôi toan… rồ ga phi thẳng thì nghe tiếng em gọi. (Ảnh minh hoạ)
Tôi hốt hoảng không biết vì sao em lại biết mặt tôi và lại càng không thể ngờ được rằng nhan sắc em lại như vậy.
- Anh ngạc nhiên lắm hả, Hằng (tên cô bạn tôi) nó đã cho em xem ảnh anh rồi. Giờ mình đi đâu vậy anh?
- À.. Anh xin lỗi, anh vừa biết có việc đột xuất lúc 9 giờ tối nay nên bây giờ bọn mình đi uống cà phê luôn em nhé.
- Vâng, thế cũng được ạ.
Cả khoảng thời gian gần 1 tiếng ngồi uống cà phê tối hôm đó tôi đã không dám nhìn thẳng vào mắt em bởi dáng hình thực của em khác hoàn toàn so với những gì tôi tưởng tượng. Em chỉ cao khoảng 1m50 trong khi tôi cao tới 1m75. Khuôn mặt em chẳng có nét gì nổi bật. Cái mũi hơi to, cái miệng lại rộng, mà người ta vẫn bảo “đàn bà miệng rộng tan hoang cửa nhà”. Mắt em chắc phải cận nặng lắm vì tôi thấy em đọc menu em phải đưa nó lên gần sát mắt mới đọc được.
Vậy nhưng với tài ăn nói có duyên và sự thông minh sẵn có em đã gây cho tôi nhiều ngạc nhiên. Song nói chung là tôi vẫn thất vọng vì nhan sắc em chỉ ở mức dưới trung bình, không xứng đôi vừa lứa với tôi chút nào. Và tôi nghĩ rằng mẹ tôi cũng sẽ khó có thể chấp nhận em.
Sau buổi tối hôm ấy tôi bắt đầu tạo khoảng cách với em, chuyện trò cũng thưa dần. Em dường như cũng hiểu. Thế nhưng mẹ tôi thì cứ một mực bắt tôi dẫn em về nhà, tôi không chịu, chẳng hiểu sao bà lại to nhỏ với cô bạn để cô ấy đưa em về. Ít ngày sau bà gọi cho tôi.
“Một đứa con gái như thế con còn chê gì nữa. Tuy nó không sắc nước hương trời nhưng nó là đứa có học biết trước biết sau, con cưới nó sẽ sướng đấy”.
Tôi vùng vằng nhưng vì mẹ nên lại tiếp tục hẹn gặp em. Lần này em nói với tôi: “Em biết, hai bọn mình không hợp nhau về ngoại hình nên khó có chuyện tình cảm. Em không trách anh đâu, chúng ta vẫn có thể là bạn mà”.
Được em mở lời trước như vậy tôi thấy nhẹ cả lòng, tôi cũng không đặt nặng mối quan hệ tình cảm nữa mà xem em như bạn bè. Vậy nhưng không ngờ, sau những lần trao đổi giúp đỡ nhau về công việc (em với tôi cùng là dân trong ngành), tâm sự với nhau về cuộc sống tôi đã bị em thu phục và yêu em lúc nào không hay.
Lúc tôi ngỏ lời cầu hôn em đã bảo:
- Anh nghĩ chưa, không có lại hối hận. Vẫn chưa có gì là muộn cả. Giờ rồ ga phóng vẫn kịp mà.
- Anh quyết định chắc chắn rồi. Em không ngồi sau xe anh thì anh không rồ ga đâu. Khi nào có em ngồi sau xe anh mới phóng.
Chỉ còn mấy ngày nữa là chúng tôi làm đám cưới. Tôi hoàn toàn mãn nguyện về người vợ của mình mà không chút lăn tăn nào cả. Mẹ tôi thì đã muốn tôi cưới em ngay từ lần đầu tiên bà gặp em rồi. May mắn là hôm đó tôi đã không rồ ga phóng xe đi, nếu không tôi đã chẳng thể kiếm được một cô gái nào yêu thương tôi như em.
Theo Một thế giới
Lavender Chưa xác định sản phẩm bán chạy, tiêu điểm.