Cái giá phải trả của gã đào hoa về hạnh phúc gia đình
Cái giá phải trả của gã đào hoa về hạnh phúc gia đình, 71499, Lavender Blog MuaBanNhanh
Ngày mai là ngày Quốc tế gia đình rồi! Nếu tôi nhìn rõ bản thân hơn một chút, chắc có lẽ hạnh phúc đang trong tầm tay. Thế nhưng, một biện pháp vãn hồi, tôi cũng không có. Cô ấy với tôi, không phải không thương, không phải ghét, mà là…. người xa lạ… Khi bạn trở thành người dưng với ai đó, chính là lúc bạn không còn quyền bước vào cuộc đời người đó nữa rồi.
Hằng đêm, tôi vẫn luôn ám ảnh lời cuối cùng em để lại và nói rằng:
“Anh biết không? Thích là yêu một thứ gì đó nhàn nhạt, còn yêu là thích một thứ gì đó sâu sắc. Giữa em và cô ấy ai là yêu? Ai là thích? À mà thôi, em nghĩ mình biết câu trả lời rồi”
Từ đó về sau, tôi không còn nghe được những câu hỏi về tình cảm của chúng tôi nữa. Cô ấy là mối tình đầu của tôi. Và nàng là tình yêu đích thực. Cô ấy là vợ tôi, còn nàng là tình nhân.
Cô ở bên cạnh tôi, từ lúc nào, tôi cũng không chắc lắm. Cô ở cạnh nhà, khi cả hai chỉ mới vào cấp 1. Những ngày ba má đi làm về trễ, tôi thường được mẹ của cô ấy dắt sang nhà ăn cơm cùng. Bữa cơm ở nhà cô không đặc biệt, nhưng lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười. Tôi từng thắc mắc, cái con bé ấy, sao nó lúc nào cũng vui vẻ…
Và tôi bắt đầu có thói quen dõi mắt theo nụ cười của cô. Rồi dần dà, ánh mắt, gương mặt, dáng đi. Ừ thì… là một thói quen. Và như vậy, họ ở bên nhau, hết sức hiển nhiên. Tôi không bao giờ nhớ ra mình và cô ấy đã chính thức yêu nhau như thế nào. Mà có lẽ cũng không quan trọng lắm. Bởi ra trường, hai người làm đám cưới. Cùng sống qua vài năm vất vả, rồi mọi việc ổn dần. Mua nhà. Lên chức. Chỉ cần thêm một đứa trẻ, là cuộc đời như ý.
![]()
(Ảnh minh họa)
Tôi từng nghĩ “thói quen” có lẽ là một thứ định nghĩa khác của tình yêu… Nhưng khi gặp nàng, anh mới biết mình cần người đó như thế nào?
Có lẽ cô ấy cảm nhận được tôi “yêu người khác”, nếu ngày xưa khi ánh mắt nhìn tôi dịu dàng, bao dung và yêu thương bao nhiêu thì ngày cô ấy đưa đơn ly dị, ánh mắt ngược lại trong trẻo, vô hồn và lạ lẫm nhưng tôi chưa bao giờ có trong sinh mệnh cô ấy vậy. Nhưng tôi nghĩ, hai người chúng tôi tách ra sẽ tốt hơn vì ai cũng sẽ tìm được hạnh phúc bên người mình thương.
Nghĩ tới nàng, tôi rất yêu thương, không, yêu thôi thì chưa đủ. Anh còn muốn có nàng trong ngôi nhà này, mỗi ngày, để anh thấy nàng ngay khi thức dậy và được siết lấy nàng, trong mỗi tối. Suốt những tối.
Chúng tôi ly hôn nhẹ nhàng. Dù, tôi biết cô tan nát. Thì cô ấy vẫn không hề trách móc hay níu kéo. Cô ấy ra đi. Tôi đón nàng về và sống trong hạnh phúc, từng ngày, những ngày không đủ dài. Lạ thay, có nàng tôi hạnh phúc rất nhiều nhưng đêm về thì một nỗi nhớ khắc khoải không tên cứ trỗi dậy khiến tim mình rất đau… Tôi từng mơ gặp lại cô ấy cũng như hỏi thăm xem: “Em có từng nhớ đến tôi không? Em sống tốt không?”… Tỉnh dậy, giấc mơ chỉ là giấc mơ…
Bởi chẳng mấy chốc, anh gặp khó khăn trong việc kinh doanh. Những thứ rủi ro chẳng ai lường trước cứ lần lượt đến, khiến anh lao đao, và rồi nàng cũng ra đi. Không phải vì nàng ham sang giàu, nàng nói vì tôi đã khác ngày xưa. Tôi chỉ biết cười trừ và câm lặng. Thôi, thì em đi đi. Nợ tôi mang, gánh gồng không xuể, làm sao dám đèo bồng theo em nữa.
Nàng đi thì cô ấy trở về gặp tôi. Có thể là sau khi nghe tin tôi mất tất cả. Cuối cùng cũng nghe được giọng nói nhẹ nhàng mà đầy trong trẻo “không oán không hối” của em rằng: “Anh ráng lên, mọi việc rồi sẽ tốt lên thôi. Đến cả em, mất chồng khơi khơi chớp nhoáng, mà còn sống được thì lý gì anh lại không?” Nếu là người khác, thì tôi biết chắc là đến ra oai, và đang cố nhắc lại chuyện xưa để để trách móc nhưng với cô ấy, tôi biết, nó là sự động viên chân thành, có thể có tất cả những cảm xúc, chỉ mỗi “yêu” là cô không cho tôi mà thôi.
![]()
(Ảnh minh họa)
Cô đưa tôi một phong bì, bảo rằng về nhà hãy mở ra. Rồi cười và đứng lên. Tôi bỗng ngưng người chợt nhớ những bữa cơm thời thơ ấu, nụ cười ấy thật ấm áp và đẹp làm sao, chỉ là không còn chứa đựng sự quan tâm nữa mà thôi.
Sáng hôm sau, anh mở phong bì cô đưa. Ngay lập tức, anh gọi cho cô. Điện thoại không có tín hiệu. Anh đến nhà cô, trống không. Người hàng xóm nói, cô đã ra nước ngoài sinh sống. Và đó là lần cuối tôi nhìn thấy “bảo bối quý nhất” của mình.
Cái giá phải trả của Có ai hiểu được không, tôi nhận ra mình yêu cô nhiều đến nghẹt thở, ngay khi chúng tôi đã ly hôn nhau 3 tháng. Và khi tận mắt nhìn bì thư tôi là càng nghĩ, cô ấy xứng đáng để tôi yêu, chỉ là kẻ hèn này không xứng với cô ấy nữa thôi.
Tôi gục hẳn và chưa bao giờ tiếc nuối đến vậy. Chưa bao giờ thấy bản thân ngu xuẩn đến vậy. Tôi vừa cười vừa khóc, cầm phong bì ra về. Trong phong bì, là mảnh giấc cô ghi “Em dành dụm được 1 tỷ, anh cầm lấy mà xoay sở” và chiếc thẻ ATM với mã pin là ngày đầu tiên anh và cô chính thức yêu nhau.
Anh không bao giờ nhớ ra mình và cô đã chính thức yêu nhau như thế nào. Giờ thì anh biết, đó là ngày tháng vô cùng quan trọng… Viết ra đây, không mong em quay về hay đọc được, viết ra để lòng thanh thản thôi… Tôi yêu quá trễ, hối hận cũng quá trễ. Cả đời này, có lẽ chỉ mình tôi lẻ bóng mà thôi…
Theo Kul.vn
Lavender Chưa xác định sản phẩm bán chạy, tiêu điểm.