.
Tóc đỏ
'Xin mẹ cha hiểu được rằng, niềm vui của con là đây...' Qua thời gian, qua những yêu thương mập mờ hơi nước mắt, chúng ta lại trở thành một ai đó của người khác mà không phải của nhau. Hoặc chúng ta sẽ trở về bên nhau nhưng bằng một cách khác...
Non Dimenticar
Tôi bất lực, nhưng tôi biết cô ấy còn đau khổ hơn tôi. Vậy nên chỉ đành có thể ghì chặt lấy cô ấy, khóc thay cho cô ấy.
Ngã rẽ nào sẽ lại thấy anh
Đâu phải tôi rời xa anh là không còn yêu anh nữa, đâu phải tôi không gặp anh là đã quên anh, đâu phải chia tay anh mà tôi không khóc. Chỉ là tôi cần một sự đau khổ làm cho tâm hồn thêm nhẹ nhàng và thanh cao.
Định mệnh cũng có lúc nhầm
Sao cậu ngốc quá vậy! Sao không dám nói ra cho tớ biết tình cảm của cậu. Cứ im ỉm như thế lỡ tớ chạy mất thì ngồi đấy tiếc cũng không được đâu!
Hoa muống biển
Anh bảo chị ra đây ném hết thư đi. Anh không muốn chị em mang theo thư của anh nhỡ đâu có sự hiểu lầm khiến chị em sẽ phải khóc....
Khi áo khoác đỏ đi ngang trái tim tôi
Sau này tôi không còn hận ông trời nữa vì tôi biết tất cả mọi chuyện đều có nguyên do của nó. Có những phút giây lướt qua nhau là ngắn ngủi nhưng có thể viết nên câu chuyện rất dài...
Mười bốn ngày yêu
'mình quen nhau chỉ mấy ngày, quen qua điện thoại thì chia tay cũng chỉ qua điện thoại thôi, em đừng bận lòng quá!'
Giá mình có ai đó để yêu
Chúng ta không hẹn nhau kiếp sau, bởi vì chỉ có những người yêu nhau mới mong được gặp lại. Anh hãy yên tâm đi đến nơi mà anh muốn, gặp người mà anh thương...
Bản họa không kết
Yêu thương từ trước đến nay, người thường hay cao nhân đều không tránh khỏi.
Nắm một bàn tay đã buông
1. Mưa Long Xuyên
Những cơn mưa tháng bảy
Trời đổ mưa, lòng nó cũng đổ mưa. Mưa tháng 7 ào ào, dữ dội, nó ướt nhẹp, bây giờ thì chẳng còn ai đón nó khi trời mưa, cũng chẳng còn ai áp capuchino ấm vào má nó nữa... Mưa tháng 7 cuốn đi mối tình đầu vụng dại...
Được anh yêu là may mắn của em
Gặp anh năm mười bảy tuổi, và tôi cho đó là định mệnh của cuộc đời mình!
Gửi lại ngày hôm qua
Hồi ức vốn chỉ nên cất giữ những gì đẹp nhất.
Váy cưới đỏ
Lam cuộn những sợi chỉ màu vung vãi trên sàn vào từng cuộn nhỏ. Nhẹ nhàng và tỉ mỉ. Chiếc váy cưới đỏ tươi óng ánh trên manocanh. Nắng chiều nhẹ nhàng nhưng vẫn đủ làm chiếc váy sáng lên rực rỡ. Những hạt pha lê xanh, đỏ đủ sắc màu còn rơi vãi trên
Những ngày đẹp trời
Đã có một thời em đã tựa vào tôi như thế, dù chẳng phải là yêu. Cái cảm giác trống trải, như luôn thiếu đi một thứ gì đó bên mình, mới làm tôi hiểu cảm giác bên em bình yên ấm áp đến thế nào. Quên em ư, thôi cũng được. Nhưng quên làm sao bây giờ. Em