.
Như cánh bằng lăng
Ai cũng có một chuyện tình để nhớ, ai cũng có một kỉ niệm không thể quên. Phải chăng thời gian là phương thuốc hữu hiệu nhất sẽ chữa lành những vết thương?
Rơi tự do
Tôi đang thích một cô gái. Thích ngay sau lần đầu gặp gỡ, thích ngay cả khi không biết tên của nàng. Tôi gọi nàng là ' Rơi tự do'.
Tường vi khô
Và tôi bắt đầu hiểu ra cái cảm giác của Chi ngày hôm ấy, cái cảm giác ép mình tin vào một lời nói dối – ép chính mình chứ không phải bất kỳ ai khác, tin vào một lời nói dối. Bởi vì lời nói dối đó quá đẹp. Quá đỗi đẹp!
Những cuộn len rối
Mọi thứ trong cuộc sống như những cuộn len nhiều màu sắc mà ngày qua ngày tôi vẫn loay hoay ngồi quấn từng vòng, để rồi có đôi lúc vụng về làm len rối tung, đan cài vào nhau thật chặt, ở một điểm thắt nút nào đó chẳng thể gỡ ra.
Huyền thoại
Mỗi năm tôi gặp anh vài lần. Mỗi lần thường 2-3 tiếng. Tôi ở Hà Nội, anh ở Sài Gòn. Chẳng bao giờ thư từ, điện đóm cho nhau, thế nhưng cứ mỗi lần gặp lại, y như chúng tôi chẳng hề xa nhau.
Yêu ghê lắm
- Anh không biết em có nghĩ anh quá trẻ con không. Nhưng mà anh thích em. Thích ghê lắm!
Chờ mưa gọi cầu vồng
Tôi không cố gắng bắt hoa mặt trời hướng về phía mình nữa, vì đơn giản nắng mới là thứ nó cần.
Nếu không phải anh thì chẳng phải là yêu
Hạnh phúc cuối cùng là gì? Một chuyện tình hạnh phúc là gì? Hẳn là chẳng phải một chuyện tình cảm động trời cảm động đất như tiểu thuyết, từ khi bắt đầu đến kết thúc luôn yên bình vui vẻ mà hạnh phúc là... khi em nhớ lại thời gian ta đã bước qua chỉ
Tiểu Thanh
Tôi ngây ngất gắn chặt tia nhìn lên người con gái trước mặt. Khuôn mặt này, nụ cười này, và cả cái bĩu môi ương bướng ấy, sau hôm nay liệu tôi có còn cơ hội thấy lại. Tôi sợ đến một ngày cảm tình dành cho cô ấy không chống lại được sự tàn phá khốc
Em không phải gái hư
Cô ấy không do dự thừa nhận mình là gái hư. Hư từ thời bé cho tới bây giờ.
Gần xa
Còn nhớ hồi đi học, có đứa bạn chỉ vì bạn thân của nó quyết định chuyển sang trường khác mà trầm hẳn. Cô bạn kia cần thời gian hoà nhập với môi trường mới nên nhất thời lơ là bạn
Ngồi bàn đầu
hải cố gắng lắm tôi mới về được đến nhà, lúc đi trên đường mấy lần trong đầu tôi cứ xuất hiện ý nghĩ vứt toẹt cái xe đạp đi rồi nhảy xe bus về nhưng nếu tôi làm thế thì không biết có được yên ổn với ba tôi không nữa.
Những điều chưa nói
Đối diện với bộ mặt đang cau có của tôi là một nụ cười rạng rỡ. Đẹp. Minh đang cười, với tôi. Nhìn nụ cười ấy, tôi như mềm nhũn ra. Chẳng biết nói gì, cũng chẳng biết làm gì hơn. Tôi hoàn toàn bị động.
Tớ nhớ cậu!
'Tớ nhớ cậu. Vậy cậu có nhớ tớ không?' Một chiều cuối đông, cái lạnh rét buốt tan biến, thay vào là làn gió lạnh ngọt ngào như mùi vị của kẹo bông. Lướt qua những trang blog nổi bật, lòng tôi như bỗng dừng lại trong khung trời của những con chữ,
Ngày đã qua
Nguyên dừng lại tháo giày ở ngạch cửa, lòng bảo lòng, bữa nay hãy vui như trước đây đã từng vui.