
Rùng mình với chuyện sinh nghề tử nghiệp của những người hành nghề giết động vật
Rùng mình với chuyện sinh nghề tử nghiệp của những người hành nghề giết động vật, 62262, Nguyễn Thu Hương Blog MuaBanNhanh
Chuyện khó tin về chó báo oán ở làng Cao Hạ
Nhắc đến làng Cao Hạ, người dân quanh khu vực nghĩ ngay đến “đặc sản cày tơ bảy món”, bởi nơi đây có “lò mổ” chó lớn nhất miền Bắc. Dù không ai biết rõ nghề thịt chó bắt đầu từ khi nào, tuy nhiên hiện nay có đã được coi như một nghề gia truyền, đời ông cha làm, giờ lại đến lượt con cháu nối nghiệp.
Một trong số những người đã gắn bó với ngôi làng gần một thế kỷ, cụ Đặng Thị N, đã chứng kiến biết bao biến cố, thăng trầm ở làng. Theo cụ N. “nghề sát sinh” này mang lại sự giàu có, nhưng hay gặp những điều chẳng lành. Đa phần họ giàu có, nhà cao cửa rộng lại nhiều đất đai, nhưng không biết có phải do họ sát sinh nhiều mà gia đình phải chịu hậu quả đáng tiếc. Cụ thể là một gia đình có lò mổ chó lớn nhất làng, có hai thằng con trai thì chết một, chồng cũng mất. Chủ lò mổ khác, nhà có bốn đứa con trai, chết ba, chồng cũng mất và đứa cháu nữa là năm người. Nhiều chủ lò mổ khác, gặp những điều không may, ngoài chuyện chết chóc.
Bên cạnh đó, cái chết mà người làng Cao Hạ đồn thổi nhiều là ông H, một chủ lò mổ lớn nhất làng bị chết bỏng trong vạc nước sôi nhúng chó để vặt lông. Ngoài ra, còn một số trường hợp như chồng bà C. khi cắm quạt điện để thui chó bị điện giật chết khi tuổi mới ngoài 40. Một câu chuyện khác về “sinh nghề tử nghiệp” cũng xảy ra với gia đình ông L, một người làm thịt chó chuyên nghiệp, đã bị mất mạng do bệnh dại. Trường hợp nữa là chồng bà Đ, dù rất giàu có nhưng chồng cũng đã mất vì một tai nạn giao thông. Tất nhiên những câu chuyện trên được nghe kể lại có lẽ chỉ là sự ngẫu nhiên nhưng đáng để mọi người tự suy ngẫm…
Giết trâu đền tội
Trong quyển Hồi hương bút ký có đoạn viết: Vào đời Thanh Tuyên Tông, năm Đạo Quang ở huyện Đào Khê (Trung Quốc) có một kẻ nổi tiếng chuyên môn mổ thịt trâu đem bán là Phạm Đăng Sơn. Suốt đời giết hại không biết bao nhiêu con trâu vừa đem bán, vừa để ăn. Một hôm, trên trời bỗng nhiên mây đen tích tụ lại, trời đất tối sầm, rồi mưa gió nổi lên dữ dội, sấm chớp vang rền. Ngay lúc ấy, sét đánh trúng Phạm Đăng Sơn nhưng không chết, song mặt mày cháy lém, da thịt cuộn lại, đau đớn rên la, kêu rống lên rất thê thảm, hai mắt đẫm nước mắt trợn lên như sắp lồi ra ngoài. Do lửa đốt, da thịt nứt nẻ, anh ta dùng tay cạo những chỗ thịt bị rã nát, vò lại rồi bỏ thẳng vào miệng vừa ăn vừa nói: “Thịt trâu ngon quá”. Trải qua chừng vài tháng rồi tắt thở. Những người chứng kiến cảnh ấy đều thấy lạnh xương sống nên biết rằng đó là sự báo ứng của nghiệp sát sinh.
Người mê ăn dơi bị mắc chứng bệnh hét kỳ lạ
Thời còn đương chức, mỗi lần đi công tác kiểm tra nắm tình hình đơn vị, Thiếu tướng, TS. Nguyễn Chu Phác thường được anh em mời ăn đặc sản. Một lần, anh em đồng nghiệp đưa ông đến một nhà hàng đặc sản nổi tiếng ở thành phố Huế. Những người bạn khác đã chờ sẵn, vị chủ nhà hàng cũng tươi cười đón tiếp. Ông chủ vui vẻ dẫn Thiếu tướng Chu Phác ra phía nhà bếp để chứng minh rằng cả nhóm sẽ được thưởng thức những thực phẩm tươi sống, đảm bảo chất lượng và đặc biệt là của hiếm.
Thiếu tướng Chu Phác thấy anh phụ bếp xắn tay áo lên bắt một con dơi đen to bằng cái quạt giấy xoè ra. Con dơi kêu ken két. Sau đó, nó nhanh chóng bị căng ra trên thớt và bị anh đầu bếp đóng đinh chi chít vào các đầu cánh. Mọi người đứng xem cười nói râm ran. Con dơi không giãy được nhưng nó hét ré lên như tiếng trẻ con gào, rất thảm thiết. Người xem vẫn đứng cười nói và bàn tán không ngớt.
Thảm hại hơn, con dơi sau đó còn bị cắt đứt cổ, máu nó phun ra vào một cốc rượu để sẵn. Xem xong cảnh cắt tiết dơi, ai nấy trở về bàn tiệc, hân hoan bàn tán và thưởng thức các món thịt dơi, còn TS. Chu Phác chỉ biết nhìn chén rượu đỏ máu tươi mà rùng mình. Trên bàn tiệc khi ấy còn có thêm một đĩa bàn tay gấu luộc chín. Những người khách tỏ ra sành sỏi về đặc sản vừa ăn, vừa kể chuyện.
Nhiều năm sau, ông bất ngờ nhận được tin, một trong số những người ăn đặc sản ấy bị một bệnh rất lạ. Ông ta rất giàu, đã đi chữa ở Singapore, Trung Quốc nhưng vẫn không khỏi. Bệnh kỳ lạ đó là bệnh hét. Thỉnh thoảng, ông lại hét như còi tàu, vang khắp nhà. Một ngày ông hét bốn, năm lần. Người lớn thì sởn da gà, trẻ con thì sợ hãi xa lánh. Có người bảo rằng, tiếng hét ấy giống như tiếng dơi hét. Ông hét như vậy là bị dơi báo oán?
Cái kết không ngờ của người đàn ông hành nghề giết rắn
Một người đàn ông sống tại Đài Loan (Trung Quốc) chuyên làm nghề buôn bán động vật hoang dã như chim rừng, lợn rừng, ếch và rắn để kiếm tiền sinh sống. Mỗi ngày, người đàn ông này bắt rất nhiều loài động vật khác nhau nhưng rắn là nhiều hơn cả. Bởi lẽ thịt rắn tại xứ Đài rất được ưa chuộng và trong rừng rắn là loài vật có số lượng nhiều, dễ tìm thấy nhất.
Bắt đầu làm công việc này từ khi còn trẻ, người đàn ông này không hề nghĩ về luật nhân quả và cũng không hề quan tâm tới những câu chuyện “thần rắn” báo thù vẫn lan truyền khắp trên các trang mạng. Cách đây vài năm, một bên cánh tay của người đàn ông này bỗng trở nên bỏng rát và bong tróc kì lạ. Mỗi khi nhỡ tay va đập vào đâu thì những mảng da trên cánh tay này đều dễ dàng bong ra như con rắn lột da, chảy nhiều máu không ngừng.
Tới gặp bác sĩ da liễu để tìm ra căn bệnh khó hiểu này, nhưng các bác sĩ cũng không thể giải thích được nguyên nhân chính xác của căn bệnh. Chỉ cho ông thuốc uống một cách đơn giản và giúp băng bó vết thương để cầm máu. Chạy chữa khắp nơi không có tác dụng, người đàn ông này liền tìm tới một thầy tu trên núi gần nơi ông sinh sống để tìm ra liệu có phải chính cái nghiệp giết rắn khi xưa đã ám vào người mình không?
Thầy tu này sau một hồi nhìn ông liền khuyên ông nên làm lễ và tụng kinh niệm phật mỗi ngày để cầu bình an cho bản thân. Làm theo lời thầy tu, làn da ông không còn tình trạng chỉ cần một va chạm nhỏ là bong tróc lột ra như da rắn nữa, thế nhưng những vết sẹo loang lổ như da rắn vẫn còn lại trên tay như một lời nhắc nhở.
Theo Một thế giới
Nguyễn Thu Hương Chưa xác định sản phẩm bán chạy, tiêu điểm.