Làm Người Tốt Thật Khó!
Làm Người Tốt Thật Khó!, 59016, Lavender Blog MuaBanNhanh
Có người từng mượn ý một bài thơ và nói rằng: “Tôi đã đi qua suốt quãng đời khó nhọc, chẳng ai thương những kẻ bần hàn”. Liệu rằng cuộc sống đua chen, xã hội đồng tiền có xóa nhòa ranh giới kẻ xấu và người tốt, cái mà người ta vẫn hay nhắc nhở nhau bằng hai chữ “tử tế”.
Những câu chuyện tôi sắp kể dưới đây không nhằm mục đích vĩ đại thay đổi cuộc sống. Đơn giản đó là những khoảng lặng để bạn suy ngẫm và tự tìm những giá trị cuộc sống cho mình.
Câu chuyện thứ nhất: Người tốt và lòng tốt
Đang ngồi uống cà phê thì có một bà bán hàng dạo đến mời mua. Bình thường mình rất ít khi mua bán kiểu này nhưng hôm nay nhìn bà già chừng 70 tuổi, lưng không còn thẳng, đi chân trần giữa cái rét đủ cóng này mình lại đồng ý mua.
Mình lấy thỏi kẹo cao su, bà cụ bảo 5 nghìn. Mình đưa 10 nghìn rồi bảo bà cụ cầm cả không cần trả lại. Nhưng bà lão nhất quyết trả lại 5 nghìn bằng được rồi vội vàng quay đi. Ngượng ngùng hớp nhanh ngụm cafe, tự hỏi sao cà phê cho đường rồi mà vẫn còn đắng thế?
Lại nhớ dạo trước bố mẹ có gửi ít đồ cho mình bằng xe khách gần nhà. Bố cứ gọi điện dặn: xe đi vội bố chưa kịp trả tiền cước, ra lấy đồ con nhớ mang tiền đi trả nhé! Vâng vâng dạ dạ nhưng mải chơi, ham vui nên xe ra từ lúc nào mà còn chưa thèm ra lấy đồ.
Đến tận 9h tối mới lọ mọ ra bến xe. Cứ tưởng sẽ bị mấy anh lơ xe quát tháo ầm ĩ vì cái tội ra muộn bắt họ phải chờ, ai ngờ đâu họ chẳng nói một câu còn tận tình mang thùng hàng ra tận xe rồi buộc dây giúp mình. Đến khi hỏi hết bao nhiêu tiền cước em gửi. Anh lơ xe bảo: “Không phải trả đâu, em về nhanh đi không muộn rồi lại bị lạnh!”.
Bị "đơ" mất mấy giây mới kịp cảm ơn rồi về. Bỗng dưng thấy ân hận vì bao nhiêu lần trót chửi thầm chính anh lơ xe này vì bắt mình đứng chen chúc mỗi lần về quê!
Câu chuyện thứ hai: Ân nhân tiền lẻ
Một cô gái lên xe bus với tờ 500 nghìn. Cô tỏ ra ngại ngùng về sự thiếu tế nhị không đáng có này và cô tự nhủ có thể sẽ bị mắng hoặc ai đó sẽ nghĩ cô đang thể hiện. Anh lơ xe phút đầu tỏ ra khó chịu vì cả tập tiền lẻ anh cầm trong tay không đủ để trả lại tiền thừa cho cô. Cô phân bua rằng vì mới rút tiền từ ATM nên không lường được tình huống này. Ngay lập tức anh yêu cầu cô đi đổi tiền.
Hỏi khắp lượt mọi người trên xe không ai có thể giúp cô đổi tiền lẻ, cũng chẳng ai chú ý tới khó khăn của cô. Tuyệt nhiên không ai nghĩ đến việc cho cô một vài đồng bạc lẻ.
Cô thất vọng và nghĩ đến việc sẽ phải xuống xe ngay điểm dừng, đỗ sau nhưng anh lơ xe thản nhiên buông tiếng: “Anh sẽ cho em vay. Nếu gặp lại thì trả sau”. Cô vội vàng nói cảm ơn và thầm nhủ: “Lòng tốt không đo bằng tiền”.
Câu chuyện thứ 3: Sống sao mới thành người tốt?
Xin trích một đoạn nhật kí như sau:
“Lâu nay con vẫn luôn cho rằng mình là người tốt. Con yêu cuộc sống, không thù hận, dễ thứ tha và luôn muốn giúp đỡ người khác. Nhưng có nhiều biến cố khiến con giật mình vì lòng tốt của mình. Thật sự con chưa từng nghĩ tình thương và việc con cứ nghĩ cho mọi người là đạo đức giả, sống khôn. Việc con tha thứ cho cả kẻ thù là dễ dãi, không có ranh giới.
Nếu mẹ biết, con không hề ghét và căm thù người đàn bà đã đang tâm phá nát hạnh phúc gia đình ta khiến mẹ phải sống trong tủi nhục và nước mắt. Hơn thế, con còn lo lắng cho những đứa con của người đàn bà đó, xót xa khi gia đình họ rơi xuống vực thẳm… Nếu mẹ biết tất cả những gì con nghĩ và đang làm xuất phát từ sự nhân ái của con, mẹ có buồn không? Chỉ vì con luôn nghĩ thứ mà con người có thể ban phát không tính toán chỉ có thể là nụ cười và vị tha.
Nhưng có người nói, như thế là con đạo đức giả, thương kẻ thù nhưng quên mất phải thương mẹ của mình trước, xót xa cho những nỗi đau mà mẹ đã gánh chịu. Phải vậy không mẹ? Người tốt cũng cần phải thù hận chăng?”.
Nguồn: Internet
Lavender Chưa xác định sản phẩm bán chạy, tiêu điểm.