Cuộc sống của cô bé 15 tuổi bị trói vào xe rác
Cuộc sống của cô bé 15 tuổi bị trói vào xe rác, 40053, Nguyên Khang Blog MuaBanNhanh
Người dân ở khu Tấn An (Phúc Châu, Trung Quốc) hẳn không còn xa lạ với hình ảnh một đứa bé tóc dựng thẳng, mặt mũi lấm lem không rõ là trai hay gái hàng ngày đều bị trói vào một cái xe rác, ra sức gào khóc. Đứa bé đáng thương này có một cái tên rất đẹp – Khương Mạn Kỳ, nhưng với người nhà thì cô bé lại chính là điềm xấu.
![]()
Hai ông cháu hàng ngày bới rác kiếm ăn.
Khương Mạn Kỳ vốn là người tỉnh Hà Nam, Trung Quốc. Nhưng số phận đưa đẩy đã khiến cô bé phải lưu lạc đến Phúc Châu, và cuộc sống của cô bé phải gắn liền với cái xe chở rác. Khi mới sinh ra, Tiểu Kỳ (tên thường gọi của cô bé) cũng khỏe mạnh bình thường như bao đứa trẻ khác. Sống ở vùng quê nghèo, người dân hiểu biết còn hạn hẹp, lại ngày ngày lo làm, lo ăn nên cũng không nhận ra Tiểu Kỳ có gì khác lạ.
Nhưng đến năm Tiểu Kỳ lên 2, cô bé vẫn chưa biết nói và có nhiều biểu hiện bất thường như dễ nổi nóng, hay đập phá đồ đạc và cào cấu người khác. Gia đình đưa Tiểu Kỳ đi khám mới phát hiện cô bé bị động kinh bẩm sinh kèm theo chứng tự kỷ thể tăng động. Căn bệnh này không thể chữa khỏi và phải uống thuốc cả đời. Tin này như sét đánh ngang tai khiến cả gia đình Tiểu Kỳ đều vô cùng đau khổ. Bố mẹ Tiểu Kỳ không thể chấp nhận nổi sự thật này.
Năm Tiểu Kỳ lên 5, bố mẹ cô bé sau khi sinh thêm được 1 cô con gái nữa thì đã bỏ mặc sự sống chết của Tiểu Kỳ, không buồn đoái hoài đến. Hàng xóm láng giềng cũng nhìn thấy Tiểu Kỳ như nhìn thấy quái vật, đều ghẻ lạnh, xa lánh cô bé. Ông Khương – ông ngoại Tiểu Kỳ xót xa tình cảnh của cháu, liền lặng lẽ ôm Tiểu Kỳ rời bỏ quê nhà đi tha phương.
Năm 2005, hai ông cháu đến Phúc Châu ăn xin. Khi đó, hai ông cháu đều đã nhịn đói vài ngày, đi lạc đến thôn Tú Sơn, được một người dân tốt bụng cho cơm ăn, lại cho mượn một gian phòng nhỏ làm chỗ trú ngụ. Vậy mà thấm thoắt hai ông cháu đã gắn bó với thôn nghèo này được 10 năm.
Ông Khương chia sẻ, nguyên nhân khiến ông quyết định dừng chân không chỉ vì khí hậu dễ chịu mà còn bởi con người nơi này nhiệt tình, tốt bụng. Ông Khương kể, ngày hai ông cháu sắp chết đói đầu đường, người dân biết chuyện không những không hắt hủi mà còn hết lòng giúp đỡ. Không chỉ cho miếng ăn, chốn ở mà còn cho ông một cái xe ba bánh cũ làm phương tiện kiếm sống.
![]()
Cuộc sống tạm bợ của 2 ông cháu.
Ngày ngày, Tiểu Kỳ cùng ông ngồi trên chiếc xe ba bánh đi đến các bãi rác để bới tìm phế liệu. Tiền bán phế liệu chỉ đủ cho hai ông cháu bữa rau, bữa cháo sống qua ngày. Do không được điều trị nên càng lớn bệnh của Tiểu Kỳ lại càng nặng. Cô bé mỗi ngày đều ít nhất một lần nổi cơn điên dại. Mỗi lúc như vậy, cô bé sẽ cuồng loạn cắn người. Trên người ông Khương có không ít dấu răng của cô bé.
Sợ không chế ngự được cháu, mỗi lần như thế ông Khương đành phải trói cô bé vào xe chở rác. Nhưng sức lực của Tiểu Kỳ thì ngày càng lớn, mà ông Khương mỗi ngày một già yếu. Ông luôn trăn trở không biết còn có thể che chở cho cháu được đến khi nào. Mỗi lần nghĩ đến tương lai của cháu là ông Khương lại ứa nước mắt xót xa.
Nhờ thông tin ông Khương cung cấp, phóng viên đã liên lạc được với bố mẹ Tiểu Kỳ, kể cho họ nghe về hoàn cảnh cuộc sống hiện tại của hai ông cháu. Mẹ Tiểu Kỳ đã có phản ứng rất dữ dội khi được hỏi về chuyện đón cô bé về nhà. Mẹ Tiểu Kỳ trả lời thẳng thừng: “Nó mà về thì tôi sẽ đi!”.
Không được gia đình chấp nhận, tương lai của Tiểu Kỳ là một con đường mịt mờ không ánh sáng.
Theo Baodatviet
Nguyên Khang Chưa xác định sản phẩm bán chạy, tiêu điểm.