Bài học cuộc đời từ tình yêu thương con tha thiết của người cha tàn tật
Bài học cuộc đời từ tình yêu thương con tha thiết của người cha tàn tật, 50550, Lavender Blog MuaBanNhanh
Ngày bé, cô không tài nào hiểu được tại sao mẹ cô lại đi lấy một người đàn ông mắc bệnh bại liệt, và càng không hiểu tại sao sau này người đàn ông ấy lại trở thành cha cô. Lúc cô còn bé, cô thấy chân của ông cứ lê từng bước một, dáng vẻ rất buồn cười. Vì vậy, cô rất thất vọng, nhưng vì sự lựa chọn của mẹ, cùng là vì lòng tự trọng của mình, cô âm thầm chịu đựng.
Tính cách của cha cô phóng khoáng, vui vẻ, vì thế chỉ cần một chút chuyện vui là khuôn mặt ông đã tươi cười cả ngày rồi. Cha cô không thể làm việc nặng nên mẹ cô đã sửa lại căn phòng nhỏ trong ngõ thành cửa hàng bán rượu cho cha cô bán. Cứ như thế, ngày ngày cha cô đều ngồi trong quán và nhìn ngắm dòng người tấp nập qua lại.
Không biết là do mọi người thương hại cha tôi tàn tật hay là do cha tôi luôn vui vẻ mà việc buôn bán của quán rất thuận lợi. Mỗi ngày sau khi cô tan học về nhà, ông đều dang rộng hai cánh tay yếu ớt để ôm cô nhưng cô thì luôn tránh. Cánh tay yếu ớt đã đành, đằng này dáng vẻ nửa ngồi nửa đứng trước cửa quán của ông khiến cô vô cùng trái mắt. Tuy vậy, cha cô không một lời trách mắng mà ngược lại còn tự hào khoe với người khác rằng con gái ông rất cá tính, rất mạnh mẽ giống ông. Khi cha cô nói ra những lời này, ông không hay biết rằng lúc này cô con gái của mình đang cắn răng chịu đựng. Đương nhiên, cô và cha cô trước giờ chưa từng nói chuyện nhiều với nhau chứ đừng nói đến chuyện cô chủ động ngã vào lòng cha.
Từ trước đến nay cô chưa từng giới thiệu cha với cô giáo và bạn bè trong lớp. Có một lần, cô giáo đến nhà để hiểu rõ về gia cảnh của cô, cô giáo còn chưa kịp bước vào cửa, cô đã vội vàng nói với cô giáo rằng ông ấy là người bán rượu mà gia đình cô thuê chứ không nói đấy là cha cô. Cha cô không nói gì, ông chỉ cười và hết lời khen ngợi cô hiểu chuyện rồi chủ động rót nước bưng trà mời cô giáo. Ông còn bảo với cô giáo rằng bố mẹ cô đang đi làm bên ngoài chứ không có nhà.
Trước giờ cô chưa từng giới thiệu với cô giáo và bạn bè về cha mình.
Mỗi khi đến dịp nghỉ hè, cô đều từ chối mời bạn bè đến nhà chơi, nhưng vốn bản tính ham chơi ham vui nên cô không chịu ngồi yên ở nhà, thế nên cô thường lên núi để chơi trốn tìm cùng các bạn.
Năm cô 8 tuổi, chân phải của cha cô phát bệnh nặng phải đến bệnh viện để tiến hành phẫu thuật. Ca phẫu thuật cũng coi như thành công nhưng cha cô phải chống gậy để đi lại trong thời gian dài. Lúc này, dáng vẻ của ông càng khó nhìn hơn.
Cũng vào đợt nghỉ hè năm đó, khi cô đang chơi trốn tìm cùng bạn bè không cẩn thận bị trượt chân rơi xuống sườn dốc, cô sợ hãi bám chặt vào một cành cây gần đó. Cha cô nghe tin liền vội vàng chạy đến, nhìn thấy cô bên vách dốc, ông dùng hết sức trèo lên đỉnh sườn rồi ngồi xuống, đưa tay để cô bám lấy. Nhưng mặc cho cha cô cố gắng thế nào thì cánh tay của ông cũng không với tới cánh tay của cô.
Lúc đó, cô thấy tuyệt vọng vô cùng, cô hận cha cô vì nếu đổi lại là người bình thường chắc chắn sẽ kéo được cô lên. Từng giây từng phút trôi qua, cô thấy dường như thần chết đang cận kề bên mình.
“Nhanh, nhanh bám lấy chiếc gậy đi con!” Ông vội vàng đưa chiếc gậy ra để kéo cô lên.
Cô bám chặt lấy gậy, cha cô dùng hết sức để kéo lên, cô thoát khỏi bàn tay tử thần và leo lên đỉnh sườn bình an vô sự.
Cô nghĩ rằng cha cô sẽ trách phạt nhưng ông không hề làm vậy, khuôn mặt ông ướt đẫm mồ hôi. Thì ra do ngồi quá lâu, lại thêm việc dùng sức mạnh quá nên cái chân vừa mới làm phẫu thuật lại bị biến dạng lần nữa.
Sau đó, mẹ cô cùng bà con láng giềng đưa cha cô đến bệnh viện. Bác sĩ bảo vết thương vừa mới lành lại bị rách, thế nên cha cô phải chống gậy cả đời. Mẹ cô tức giận mắng: “Con xem đấy, đúng là…“. Ấy vậy nhưng khuôn mặt cha cô vẫn luôn nở nụ cười, ông nói với giọng thều thào: “Đừng trách con nữa, dù sao con vẫn đang còn nhỏ, không hiểu chuyện thôi mà“. Nghe thấy giọng nói thều thào của cha, cô run lẩy bẩy, vội vàng nắm lấy tay cha và hét lên một tiếng xé vỡ tim gan: “Cha ơi!” rồi ngã vào lòng ông.
Sau này, cô cũng để cha cô đến trường học thăm cô nhưng ông chưa từng đến trường tìm cô, chỉ có mỗi ngày sau khi tan học trở về, cô đều sà vào cánh tay đang dang rộng của cha.
Sau khi cô tốt nghiệp cấp ba, vì không thi đỗ vào được ngôi trường như mơ ước, cô đã tự nhốt mình vào phòng. Đêm đó cô không ngủ, cô nghe thấy tiếng gậy “cộc”, “cộc” đi đi lại lại của cha, nó cứ như vậy vang mãi đến tận sáng.
Chiều tối ngày hôm sau, cha cô mở cửa phòng cô ra, đưa cho cô một tờ danh sách đăng ký và nói: “Hay là đăng ký tham gia nghĩa vụ quân sự đi!“.
“Biết mình không đủ khả năng thi đỗ là một chuyện, nhưng điều quan trọng là dám đối mặt với thất bại đó. Lúc cha còn nhỏ, khi biết mình không giống với những đứa trẻ bình thường khác, lúc đó con có biết tâm trạng cha tuyệt vọng như thế nào không. Sau này khi lớn lên, cha nhận ra rằng số phận đã để lại cho cha một vết sẹo vĩnh viễn nhưng cha không thể suốt ngày ngồi khóc với vết sẹo ấy được mà cách duy nhất để đối mặt với nó là luôn mỉm cười. Bởi vì chỉ có như thế mới có thể nhìn thấy ánh mặt trời được. Chỉ có mỉm cười với cuộc đời thì cuộc đời mới mỉm cười với mình. Con mỉm cười với số phận thì số phận cũng sẽ mỉm cười với con thôi“. Cha cô dùng động tác tay để cổ vũ cô: “Muốn học ở một trường học bình thường hay muốn đi tham gia nghĩa vụ quân sự, cứ nghĩ đi rồi báo cha biết nhé“.
Cuối cùng, cô quyết định tham gia nghĩa vụ quân sự, hơn nữa, còn thuận lợi qua vòng sát hạch. Vào hôm bước vào doanh trại, cô kiên quyết không để cha tiễn, cô sợ cha không theo kịp đội ngũ đi tiễn. Lúc cô chuẩn bị bước lên xe, cô quay lại thì liền nhìn thấy cha cô. Ông đứng vào một góc, tay chống gậy và mỉm cười với cô. Cái khoảnh khắc ấy chính là khoảnh khắc đẹp nhất đối với cô, nó làm tâm hồn cô thức tỉnh, khiến cô cảm thấy dường như chiếc gậy trong tay cha cô cũng đang mỉm cười với cô vậy.
Cô biết rằng cô đã học được nhiều điều từ cuộc sống vui vẻ của cha, tâm hồn yếu đuối lúc đó bỗng nhiên kiên cường đến lạ. Cô biết rằng, con đường quân đội sau này có vất vả, có khổ cực đến mấy đi nữa nhưng chỉ cần có nụ cười của cha thì cô không sợ gì nữa.
Thời khắc đó, cô nhận ra người cha nào cũng có tình yêu riêng của mình, dù cha có tần tật nhưng tình yêu cha dành cho con cái luôn trọn vẹn.
Theo Blogtamsu
Lavender Chưa xác định sản phẩm bán chạy, tiêu điểm.